CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân


Phan_9

“Thiếu Lâm tự Đệ bát đồng nhân đã hạ sơn, xem ra tin tức của các ngươi không nhanh lắm nhỉ.” Thất Sách sờ cái đầu tóc mới mọc lún phún, chúng nhân vẫn đầy nghi hoặc.

Gã vốn thiên tính chất phác, không muốn tranh chấp nhiều, phách không một quyền vào gốc cây thấp cạnh đó, thân cây lớn cỡ miệng bát gãy gục, coi như là lời cảnh cáo.

Một người mặt mũi trắng trẻo như thư sinh ngồi trên ngựa đưa mắt ra hiệu cho mấy tráng hán vây Thất Sách lại.

“Thất lễ.” Thư sinh chắp tay, dáng vẻ khiêm tốn.

“Thất lễ cái gì?” Thất Sách vừa mở miệng, mười mấy tráng hán thi nhau tuốt đại đao chém vào chỗ yếu hại của gã.

Nhưng với gã, động tác của mã tặc toàn sơ hở, gã tùy ý sử dụng Hầu quyền liền đánh ngã tráng hán, gân đứt xương gãy kêu váng lên, cây đao lắc lư cắm dưới đất.

“Hảo công phu, không hổ là Thái Cực đại hiệp.” Thư sinh nhảy xuống ngựa.

Thất Sách vốn tưởng thư sinh muốn so tài với mình, ai ngờ y cúi sát đất, sắc mặt thành khẩn: “Thái Cực thiếu hiệp, tại hạ họ Trần tên Hữu Lượng, ban nãy thử thân thủ đại hiệp, xin đại hiệp rộng lòng bỏ qua.”

“Không dám.” Thất Sách lúc đó mới hiểu, ôm quyền đáp lễ. Ai nỡ đánh người đang nở nụ cười, Thất Sách thấy thư sinh lễ phép như vậy, không tiện tiếp tục động thủ.

“Tại hạ cho rằng các vị giải tán đi thôi, tất cả không phải đánh nhau nữa, được không?” Thất Sách nhìn quanh.

Chúng nhân nhìn vào thư sinh, tựa hồ tất cả đều do y làm chủ.

“Lâu nay nghe danh Thái Cực thiếu hiệp chống đối triều đình, năm lần xông vào Nhữ Dương vương phủ mưu sát không thành, tài cao mật lớn khiến người ta khâm phục, những tựa hồ thiếu hiệp có hiểu lầm với bản giáo, kỳ thật bản giáo cũng hành động tương tự thiếu hiệp.” Thư sinh thành khẩn.

“Như thế nào?” Thất Sách rửa tai lắng nghe.

“Người đời đều biết triều đình bạo ngược vô đạo, nhánh giáo quân của tiểu đệ đã ấp ủ từ lâu, huấn luyện đầy đủ, giáo chủ đến các nơi lấy đức truyền giáo, không bao lâu sẽ trở thành mười vạn giáo quân, cũng là hy vọng của lê dân bách tính. Có câu thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, đại quân không thể một ngày thiếu lương thực, bản giáo đã vì vạn dân thì nên trông vào dân, tương lai đuổi được Hồ Lỗ, bản giáo sẽ để dân chúng ngơi nghỉ. Lúc đó thiên hạ thái bình, hoàn cảnh nước lửa hiện giờ có là gì?” Trần Hữu Lượng nói năng thành khẩn, mã tặc đứng sau đều gật gù.

“Ngươi nói rằng việc thôn dân bị các ngươi cướp lương thực là đương nhiên?” Không hiểu sao Thất Sách bắt đầu nổi giận.

“Thiên lý tuần hoàn, có nhân có quả, nghiệp hôm nay chính là quả ngày khác. Giáo chủ bản giáo là Tây phương Cực lạc tịnh thổ Bất động minh vương chuyển thế, tu luyện vượt khỏi nhân quả. Giáo chủ nhìn thấu rằng vì Đại Tống thất đức nên mới bị thiết kỵ của giặc tràn xuống phía nam, bách tính vô đức chính là nguyên nhân chuốc lấy bạo ngược. Ngã giáo từ bi, cướp của bách tính cũng là hóa giải cái ác nhiều đời, như thế mới được phúc nghìn đời nghìn kiếp, mở ra cục thế mới.” Trần Hữu Lượng cảm thán.

“Nói vậy tức là cướp của bách tính cũng là muốn tốt cho họ?” Thất Sách nắm chặt tay, xương cốt kêu lách cách.

“Nhân quả chi đạo thoạt nhìn có vẻ đương nhiên, người đời lại không thể nhìn nhận theo lẽ thường. Nếu bản giáo được Thái Cực thiếu hiệp trợ lực, thiên lý tuần hoàn chắc càng nhanh.” Trần Hữu Lượng thành khẩn mời, “Thái Cực thiếu hiệp khí vũ hiên ngang, thân thủ bất phàm, giáo chủ trở về nhất định sẽ vô cùng tán thưởng, tiểu đệ sẽ tiến cử Thái Cực thiếu hiệp đảm nhiệm chức tiên phong giáo quân, thảo phạt triều đình tất như chẻ tre.”

“Các hạ bảo giáo chủ đó là cái gì chuyển thế?” Thất Sách vỗ đầu, óc gã quả thật hỗn loạn.

“Chuyển thế Di Lặc ở Tây phương Cực lạc tịnh thổ, là Bất động minh vương, nhân thế xưng tụng Bạch Liên thánh chủ, tục danh Từ Thọ Huy Từ giáo chủ.” Trần Hữu Lượng chắp tay, dáng vẻ thành kính.

“Kêu hắn đến đấu với ta.” Thất Sách phất tay áo, đá gãy cây đại đao cắm dưới đất.

Một nén hương sau, hơn ba trăm mã tặc tán loạn, hoặc bỏ chạy hoặc gục ngã, ngổn ngang khắp nơi.

“Quân Bảo, như thế này thì huynh sẽ biết là đệ hạ sơn.” Thất Sách lẩm bẩm, nhìn theo Trần Hữu Lượng đầu tóc rối bù, vừa phi ngựa xuống núi vừa chửi váng lên.

Gã biết không lời nhắn nhủ nào lan nhanh như hành động này.

oOo

Bảng tróc nã của triều đình.

Bang phái phạm tội nhiều nhất: Cái Bang.

Đạo tặc không thể tha bổng: Trương Tam Phong.

Ác nhân mới nhất: Nhũ Thái Cực.

Năm đạo tặc xấu xa nhất: Triệu Đại Minh (thưởng một vạn năm nghìn lạng vàng), Trương Tam Phong (một vạn lạng), Nhũ Thái Cực (tám nghìn lạng), Thể Hồ (sáu nghìn lạng), Thạch Lưỡng Quyền (ba nghìn tám trăm lạng)

Lãnh đạo âm mưu lật đổ tà ác nhất: Hàn Sơn Đồng (ba vạn lạng vàng), Từ Thọ Huy (hai vạn hai nghìn lạng), Triệu Đại Minh (một vạn năm nghìn lạng), Lưu Phúc Thông (một vạn lạng), Quách Tử Hưng (tám nghìn lạng).

Đặc biệt thông tập: Phản đồ Thiếu Lâm Đệ bát đồng nhân Nhũ Thất Sách (hào phú Đại Nguyên cùng hợp lại tặng mười vạn lạng.)

“Toàn nam nhân, đúng là kì thị giới tính.” Linh Tuyết nộ khí đằng đằng, suýt nữa xé danh sách tróc nã dán trên tường khách sạn. Hồng Trung bật cười khiến Linh Tuyết trừng mắt. Hai người phái Nga My vừa bám theo Quân Bảo, vừa cướp phá quan binh thu thuế, thế đơn lực bạc.

“Sư phụ, con thấy chúng ta tìm nơi yên tĩnh luyện kiếm mới phải, đợi khi kiếm thuật đại tăng, đám nam nhân đó sao dám coi thường chúng ta nữa.” Hồng Trung nói thật lòng, cô cảm thấy kiếm thuật Nga My chiêu số quá rườm rà, lúc lâm địch đối chiến không đủ nhanh nhẹn, mấy lần suýt chết.

“Luyện kiếm gì nữa? Trương Quân Bảo y làm được thì Linh Tuyết cũng làm được, đợi khi ta đuổi kịp, nếu y không xin lỗi ta vì lần trước vô lễ thì không xong.” Linh Tuyết bực bội.

Có lúc cô tìm thấy Quân Bảo, Quân Bảo không nói được mấy câu là chạy nhanh, coi cô như không khí khiến Linh Tuyết càng bừng lửa giận.

Hồng Trung hiểu rằng vị sư phụ huênh hoang của mình từ sau lần gặp Tàn Niệm ở Nhũ gia thôn liền nảy sinh tình cảm vi diệu với Quân Bảo. Còn Quân Bảo không hiểu là không hiểu thật hay giả ngốc, mỗi lần trò chuyện với sư phụ đều cực kỳ đơn giản, nói xong là đi, nếu nói dài tất đàm luận võ công, giảng thuật các chiêu thức mà những kiếm khách y gặp hay sử dụng, hoặc chỉ dẫn kiếm pháp khiến Linh Tuyết tự tôn hơn ai hết thường thường đại phát lôi đình. Quân Bảo thấy vô vị, nhấp nhô vài lần là khuất bóng. Kỳ thật, việc cô và sư phụ xông pha giang hồ chỉ là đi theo Quân Bảo, gây vài vụ án lặt vặt.

Xa quê đã ba năm, lần thứ hai Hồng Trung đến kinh đô. Cô sinh ra ở chốn quê mùa, cả hai lần đều thấy mới mẻ: dọc đường võ quán treo chiêu bài Thiếu Lâm như nấm, cả những võ phu dựng đài bán nghệ, tỷ võ chiêu thân, những hàng bán đường hồ lô và quả tươi… Có điều năm nay nạn lũ lụt chưa dứt, bách tính tứ tán nên ở kinh đô Mông Nguyên vẫn có cảnh bán thân lấy tiền mai táng cha.

Hai sư đồ phái Nga My xinh đẹp, lại đeo kiếm ở lưng, dù trên đường phố ồn ào cũng cực kỳ bắt mắt. Hai cô buộc ngựa, vào khách sạn gọi mấy món ăn, khách nhân gần đó đều hướng ánh mắt hiếu kỳ, thèm muốn tới khiến Linh Tuyết quắc mắt.

Câu chuyện của ba người đeo kiếm ở bàn bên hấp dẫn Hồng Trung và Linh Tuyết chú ý.

“Nghe nói Thái Cực đó chính là Đệ bát đồng nhân quỷ ghét thần chê của Thiếu Lâm tự. Mấy hôm trước hắn một mình đến tặc trại ở Ngưu Ẩm sơn đã chính miệng thừa nhận. Chà, đúng là thần kỳ, một ngày đi nghìn dặm gây án, chắc phải Bất Sát tự thân lên Thiếu Lâm xử lý thì hắn mới chịu bỏ chạy.” Trung niên to béo đeo kiếm lên tiếng.

“Trốn cũng có gì mất mặt, cả thiên hạ mấy ai dám đối địch với Bất Sát? Đợi khi hắn chết già thì võ lâm mới xuất hiện cục diện mới được.” Người gầy đối diện hán tử mập lên tiếng.

“Đúng, Hương quân trại trên Ngưu Ẩm sơn có phải là phân đà Bạch Liên giáo của Từ Thọ Huy không? Thái Cực cũng lớn mật thật, hai bên đó khá gắn kết, đệ nhất cao thủ Bắc phái Bạch Liên giáo Thể Hồ sớm muộn gì cũng đấu một trận với hắn.” Một lão nhân vỗ bàn khiến chén rượu rung rinh.

“Địch nhân của Nam phái hương quân vị tất là đối đầu của Bắc phái, Nam phái chịu tổn thất, Bắc phái vui còn không kịp nữa là.” Người gầy lạnh lùng.

Bạch Liên hương quân uy hiếp triều đình tuy đều chít khăn đỏ nhưng phân ra nam bắc, bề ngoài hai phái đều thờ phụng Di Lặc hạ thế nhưng thật ra ai thờ chủ nấy, xung đột chỉ là vấn đề thời gian.

“Nói hay lắm, hơn nữa nghe đồn rằng Trương Tam Phong và Thái Cực cùng sử dụng một loại quyền pháp cổ quái, nếu Thể Hồ đấu với Thái Cực, Trương Tam Phong tất không thể xuôi tay, hai đánh một, Thể Hồ tất bại.” Gã mập lắc đầu.

“Đại hiệp có ai hai đánh một? Anh hùng hảo hán đều một chọi một.” Lão giả vuốt chòm râu bạc.

Hồng Trung hớn hở, Thất Sách sau rốt cũng rời Thiếu Lâm. Hai sư đồ cô theo Quân Bảo phạm án, Thất Sách sẽ đến tìm gặp bằng hữu, cô tất có ngày gặp gã.

Linh Tuyết kiên nhẫn nghe mấy kiếm khách bàn bên nói chuyện giang hồ, không thấy nhắc đến tên mình thì nổi giận.

“Cô nương hảo tâm, thí cho tiểu lão chút màn thầu vụn đi.” Giọng nói già nua yếu ớt cất lên, Hồng Trung ngoái nhìn, một lão khất cái áo quần lam lũ, mũi đỏ mặt vàng vọt xuất hiện.

“Cầm lấy đi.” Hồng Trung lập tức cầm một cái màn thầu lớn nhét vào tay khất cái, sợ sư phụ sẽ lớn tiếng với ông ta trước khi nổi đóa. Khất cái liên tục cảm ơn rồi lui xuống.

Khách nhân ở bàn bên cạnh vẫn ba hoa: “Nếu một đấu một ta cá rằng Thể Hồ được chân truyền phái Không Động sẽ thắng.”

Gã mập ngẫm nghĩ: “Võ công chân chính của phái Không Động xưa nay đơn truyền, Thể Hồ có thể vượt khỏi chúng huynh đệ, tất tài nghệ kinh nhân.”

“Ta cũng nghiêng về Thể Hồ, y không chỉ được Không Động chân truyền, nghe nói có cả phù chú của Bạch Liên giáo Vô Cực lão mẫu trợ giúp, đao thương bất nhập, da thịt như sắt thép.” Gã gầy há miệng nhai.

“Chẳng phải cũng là Thiết Bố sam Kim Chung tráo ư? Thiếu Lâm thiếu gì công phu kiểu đó? Nói về chiến đấu thì khí thế làm đầu.” Lão giả có phần triết lý, “ta cá Thái Cực, tiểu tử đó đang lúc khí thế, muốn chống cũng khó, chỉ qua việc y năm lần vào Nhữ Dương vương phủ là biết.”

Điếm tiểu nhị châm rượu cho khách ở bàn bên, nghe chúng nhân nói chuyện hứng khởi liền thêm lời: “Hai ngày trước có vị khách giang hồ đến tiểu điếm hàn huyên mấy câu, nói là Trương Tam Phong sẽ động thủ với phái Hoa Sơn thân triều đình, đấu nhau rất lung, còn hẹn tiếp tục so tài ở Noãn Phong cương.” Tiểu nhị cười hi hi.

“Chúng ta vì thế mới đến đế đô quan chiến, không hiểu Noãn Phong cương ở đâu nhỉ? Có xa không?” Gã mập vội hỏi, xem ra không phải người ở đây.

“Xa? Noãn Phong cương ở vùng bìa rừng kinh đô, tin tức sôi nổi khắp kinh thành rồi, dưới chân thiên tử tất nhiên triều đình hiểu rõ việc này, chuyện lớn rồi.” Điếm tiểu nhị lắc đầu.

Liên tiếp nghe thấy hiệp danh của Quân Bảo, Linh Tuyết vỗ bàn đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn ba vị kiếm khách: “Câu nào cũng Trương Tam Phong, giang hồ lớn thế lẽ nào không có chuyện gì đáng nói nữa.”

“Xin hỏi tôn giá là…” Lão giả đứng dậy, không thẹn là lão giang hồ.

“Đứng thứ mười trên bảng tróc nã của triều đình, chưởng môn nhân phái Nga My, Song kiếm tân phân phi Linh Tuyết! Có gan thì nói tên Trương Tam Phong một lần nữa xem sao.” Linh Tuyết nắm chuôi kiếm nhưng vỏ kiếm trống không.

Linh Tuyết ngẩn người, Hồng Trung cũng trợn trừng mắt.

Huyền Từ song kiếm trên eo Linh Tuyết không cánh mà bay.

Chương 9.

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Chương 9.

Người dịch: Công Tử Bạc Liêu

Trương Tam Phong và phái Hoa Sơn ước hẹn giao đấu sinh tử tại Noãn Phong cương trở thành việc nổi bật nhất của chúng kiếm khách trên giang hồ, một đồn mười mười đồn trăm, sao triều đình lại không biết?

Phái Hoa Sơn mười mấy năm nay tự chỉnh đốn, đệ tử đều quan hệ tốt với triều đình, chưởng môn nhân Nhạc Thanh Hà thậm chí còn là giáo đầu của quân Nguyên, phái Hoa Sơn vốn dĩ dật đãi lao ở kinh đô. Còn Trương Tam Phong, cái gai trong mắt triều đình, có dám đến phó ước không chính là tiêu điểm của quần hùng nghị luận.

Tin tức trọng đại này, tất nhiên lôi kéo Thất Sách xuất hiện.

Thất Sách trốn khỏi Thiếu Lâm tự, tuy muốn hội diện với Quân Bảo, nhưng về tình cảm, gã hy vọng được gặp Hồng Trung – người gã nợ nhiều tình cảm nhất, cả hai cùng về Nhũ gia thôn bái đường thành thân, rồi sánh vai xông pha giang hồ. Nhưng phái Nga My chỉ tích án nhỏ chứ không phạm án lớn, gã muốn gặp hai sư đồ thật không dễ, chỉ đành vừa cướp bạc của quan lại làm lộ phí vừa tùy tiện đi về phía bắc.

Khó khăn lắm mới xuống núi được, gã muốn rèn luyện võ công qua thực chiến, dọc đường gặp việc bất nghĩa là can thiệp, phế tay mấy võ quan Mông Cổ, tiêu diệt cả một toán buôn muối định gian dâm phụ nữ, chạm trán với thủ đoạn ám toán âm hiểm của giang hồ hảo thủ khiến gã có thêm mấy vết sẹo, cùng nhiều kinh nghiệm quý giá.

Tuần trước, gã và đồ tôn của Bất Sát chạm trán, vô tình biết được về trận ước đấu, Thất Sách lập tức lưu tâm. Ước đấu là đại sự số một số hai trên giang hồ, gã đoán rằng Linh Tuyết hiếu sự nhất định sẽ đưa Hồng Trung đến, chỉ cần để ý trong đám đông đi xem là sẽ nhận ra.

Bên đường cái quan thông đến kinh đô, trong một khách sạn nhỏ, tiếng hò hét thô lỗ vang lên không ngớt. Tai Thất Sách dỏng lên.

“Mẹ kiếp, đừng để đại gia gặp phải tên đồng nhân đáng chết đó, hơn bốn năm chịu khổ tại Thiếu Lâm.”

“Chưa hẳn, dù hắn sơn vàng khắp người, hóa thành tro thì ta cũng nhận ra, phải bẻ xương rút gân hắn.”

Thất Sách đang cúi đầu ăn mì cười thầm, gã nhận ra giọng nói quen thuộc, chính là Kim Kiệu Tiền La Hán cùng Hoàng Kim Hữu Thủ danh xấu lan khắp Thiếu Lâm, cùng học ở chùa với gã.

Từ khi Đệ bát đồng nhân hạ sơn, hơn tám trăm công tử nhà giàu cùng tốt nghiệp, Thiếu Lâm tử khí trầm trầm lại xôn xao, năm nay lượng tốt nghiệp sinh tăng vọt, không chỉ như con rết nhanh chóng xuyên qua Đồng nhân trận, cả Mộc nhân hạng cũng đầy ních người, cơ quan gần như không thể vận hành bình thường, phương trượng liền cho luôn bọn Hàn Lâm Nhi thao tác cơ quan vào danh sách phá quan, được cùng tốt nghiệp.

Nhưng nói về ác danh thì ai sánh được với Thiếu Lâm tự Đệ bát đồng nhân xú danh đỉnh đỉnh? Cũng may Thất Sách biết sớm, dịch dung thành một tráng hán tầm thường đang chạy nạn, mặc y phục rách rưới nhất, mặt còn trát bùn, không mấy ai hứng thú nhìn đến gã.

Náu mình trong góc khách sạn ăn mì, gã lặng lẽ lắng nghe Tiền La Hán cùng Hoàng Kim Hữu Thủ điên cuồng mắng chửi mình, đang lấy làm lạ vì sao hai kẻ lười nhác đó lại vượt nghìn dặm đến kinh đô thì mấy cỗ kiệu lục lục tục tục dừng ở ngoài, mấy công tử gia ăn vận quý phái xuống kiêu bước vào trong.

Thất Sách không ngẩng lên cũng biết chúng là học sinh Thiếu Lâm xuống, mấy công tử ca hàn huyên vài câu rồi đi vào chính đề.

“Đợi tất cả cùng đế, trời tối là chúng ta lên kiệu đến Noãn Phong cương, các huynh đệ ở kinh đô đã xếp sẵn chỗ tốt nhất để xem rồi.”

“Hay lắm, hay lắm, trên giang hồ đều nói trường tỷ thí này là thịnh sự năm nay của võ lâm, nhưng thiếu mấy học sinh ưu tú của Thiếu Lâm chúng ta đây ở ngoài bình luận thì sao có thể tính là thập toàn thập mỹ?”

“Không hẳn. Các huynh đệ ở đại đô đã chuẩn bị sẵn mấy chục vò rượu, chúng ta vừa uống vừa xem kịch. Cổ nhân nói hâm rượu luận anh hùng, chắc là đạo lý đó.” Chúng công tử gia cười ha hả, tai Thất Sách cũng ong ong theo.

Trên Thiếu Lâm thế nào, xuống núi vẫn thế, sao tốn ngần ấy thời gian mà chúng vẫn ngu xuẩn đến thế nhỉ? Thất Sách thấy vô vị, xoay người đi khỏi khách sạn.

Thất Sách rời khách sạn, thấy trời còn sớm, định lên ngọn cây đánh một giấc rồi mới từ từ hỏi đường đến Noãn Phong cương, nhưng vừa tìm được một gốc cây có thể ngủ thì một tiểu khất cái bẩn thỉu đi chân trần đến gần, từ xa gã đã ngửi thấy mùi hôi.

Gã không phải người vô tình, nhưng dọc đường từ Nhũ gia thôn đến kinh đô, nhìn những gương mặt vàng võ đã chán mắt, thật lòng muốn bố thí bạc nhưng không có.

Gã vốn định làm lơ, không ngờ tiểu khất nhi cười hì hì đến trước mặt gã, móc ra nửa cái màn thầu: “Vừa trốn từ miếu ra hả? Ta cũng thế, bị trụ trì lấy gậy đánh cho thừa sống thiếu chết, cùng là người chạy nạn, bình thủy tương phùng ăn cái màn thầu này đi.” Tiểu khất nhi lắc lắc cái màn thầu: “Lạnh, cứng rồi nhưng còn ăn được.”

“…” Thất Sách ngẩn người nhìn tiểu khất nhi rồi nhìn nửa cái màn thầu. Xem ra gã chưa mọc tóc, trông giống một hòa thượng rớt mùng tơi bị đuổi khỏi miếu.

“Ăn đi.” Tiểu khất nhi cười mỉm.

“Huynh đệ giữ lại đi.” Thất Sách xua tay, thong thả ngồi xuống. Ngoài mặt gã thản nhiên nhưng lòng cực kỳ vui, giữ lúc đời rối ren thế này vẫn nhận được tình cảm ấm áp như thế.

Tiểu khất nhi chưa từng gặp tình cảnh màn thầu bị cự tuyệt thế này, hiếu kỳ ngồi xổm xuống, sờ đầu gã. Thất Sách nổi tính trẻ con, vận khí khiến tiểu khất nhi cảm giác tay nóng bỏng.

“Hỏng rồi, huynh đệ bị sốt.” Tiểu khất nhi kinh ngạc, “đi thôi.”

Thất Sách quay người mặc kệ.

Tiểu khất nhi gật đầu, quay người định bỏ đi, nếu bị lâu sốt thì không phải chuyện đùa.

“Thấy chết không cứu hả?” Thất Sách nói đùa, gọi với theo tiểu khất nhi.

Tiểu khất nhi chấn kinh ngoái lại, thấy gã mỉm cười liền biết ngay mình bị xỏ, Thất Sách không phải lang trung thì cũng là hành gia võ học.

“Thấy ngươi có lòng tốt, trong thời thế này đúng là khó thấy. Chút bạc vụn này ngươi cầm lấy mua bánh đi.” Thất Sách ném mấy mẩu bạc vụn lên không, ước chừng năm miếng, gã vận dụng xảo kình, miếng nào cũng bay thật chậm. Tiểu khất nhi thân thủ nhanh nhẹn, bắt lấy mấy miếng bạc rồi nhìn Thất Sách đầy hứng thú.

Năm nay gã hai mốt, tiểu khất nhi mới mười sáu, thấp hơn gã một cái đầu.

“Trang phục của ngươi là khất cái mới gia nhập, nhưng công phu giả sốt cao minh lắm, lại như chưa đến lượt phải đi xin tiền.” Tiểu khất nhi nói thẳng.

“Ngươi còn nhỏ, lẽ nào Cái Bang không có nhân tài? Hàng Long thập bát chưởng phi phàm, chưa biết chừng ta là bang chủ Cái Bang, đến thử ngươi.” Thất Sách vô liêu, trò chuyện với tiểu khất nhi.

“Người Cái Bang ai cũng đeo túi, túi càng to bối phận càng cao, hai tay huynh trống trơn, tất nhiên không phải huynh đệ Cái Bang bọn ta.” Tiểu khất nhi vỗ vỗ lên cái túi lép xẹp.

Thất Sách hiểu ra, gật đầu lia lịa, chả trách dọc đường gặp mấy khất cái lưng đeo túi rách trông tương đối có thần khí, thì ra là người Cái Bang.

“Một thân võ nghệ của huynh là thuộc phái nào? Đến xem Trương Tam Phong đấu với phái Hoa Sơn tối nay hả?” Tiểu khất nhi ngồi xổm xuống, có ý kết giao.

“Không sai, tại hạ đến quan chiến, còn về võ công của phải nào thì tại hạ cần thương lượng với bằng hữu trước đã.” Thất Sách nói thẳng.

“Quan chiến cần phải chọn chỗ, Cái Bang người đông thế mạnh, một phần ba số chỗ đều do bản bang tìm được, nếu huynh gia nhập, tối nay sẽ ưu tiên cho vị trí đẹp nhất, đảm bảo không đi uổng chuyến này.” Tiểu khất nhi giơ ngón cái lên.

“Cứ thế lôi kéo người gia nhập cũng được sao?” Thất Sách bật cười, “có tùy tiện quá không? Chưa biết chừng tối nay tại hạ gia nhập, xem kịch hay xong thì ngay mai lại bỏ đi.”

“Hì hì, kỳ thật màn thầu đã được tẩm mông hãn dược đặc chế, nếu ban nãy huynh ăn thì hiện tại không gia nhập không được.” Tiểu khất nhi khai thật, cũng bật cười, “nhưng võ công của huynh cao siêu, e rằng mông hãn dược vô dụng, nói rõ với huynh cũng không sao. Quy của Cái Bang là một ngày làm huynh đệ, cả đời là huynh đệ, ngày mai huynh bỏ đi cũng không sao, nhưng huynh gia nhập rồi thì công tích được tính cho đệ, sẽ thăng tiến nhanh, cả hai đều không thiệt thòi.”

“À,” Thất Sách quả thật không hiểu, biết mình ở Thiếu Lâm đã lâu, không hiểu gì về quy của của phái khác, lập tức hỏi kỹ.

Hóa ra khiếu hóa tử gia nhập Cái Bang sẽ được một cái túi rách làm tín vật, lôi kéo được chín khiếu hóa tử khác sẽ thăng lên đệ tử hai túi, nếu chín thủ hạ mỗi người lôi kéo được chín người, tổng cộng tám mươi mốt người thì y sẽ được thăng lên ba túi. Cứ thế, muốn thăng lên bốn túi sẽ phải chiêu mộ bảy trăm hai mươi khiếu hóa tử nhập bang, tới tận chức trưởng lão năm túi thì mới không tuân theo tiêu chuẩn chiêu mộ nhân thủ mà dựa vào công lao lập được. Khi trở thành trưởng lão chín túi sẽ phụ tá bang chủ thống lĩnh mấy chục vạn Cái Bang. Sau này chế độ chiêu mộ nhân viên để tăng bối phận tạo ra ảnh hưởng lớn, đời sau có đoàn thể “Lão thử hội” cũng mô phỏng theo.

Thất Sách nhìn ba cái túi trên lưng tiểu khất nhi. “Huynh đệ còn trẻ mà đã là đệ tử ba túi, thật sự phi phàm.” Thất Sách bội phục, lôi kéo một người làm khất cái đã khó lắm rồi, hà huống lôi kéo tới chín chín tám mươi mốt người.

“Quá khen, nếu dễ dàng thì trên đường lấy đâu ra lắm khiếu hóa tử đi lại như vậy, cộng thêm đệ có màn thầu độc, lẽ nào không thành công?” Tiểu khất nhi cười hì hì, đột nhiên ở góc đường xuất hiện hai tiểu khất cái thân thủ nhanh nhẹn, thấy tiểu khất nhi đang cười nói thì chạy đến gần.

Hai tiểu khất cái đều đeo hai cái túi trên lưng, xem ra là thuộc hạ của tiểu khất nhi, một mày rậm mắt to, còn tráng kiện hơn cả Thất Sách, gương mặt vẫn còn trẻ con. Tiểu khất cái kia trông càng long phi phượng vũ, khung xương bè bè, chân tay còn dài hơn người bình thường.

Tiểu khất cái mày rậm thì thầm mấy câu vào tai tiểu khất nhi, y gật đầu, còn tiểu cái xương rộng lạnh lùng nhìn Thất Sách trên ngọn cây. Gã không hiểu sao mình bị trừng mắt, ngượng ngùng nhìn mây bay trên trời.

Khi khất cái mày rậm nói xong, tiểu khất nhi liền mời Thất Sách: “Hiện giờ còn sớm, trận giao đấu ấn định vào lúc nửa đêm, Cái Bang bọn đệ có gian miếu rách ở gần đó để nghị sự, bang chủ cũng từ Thương Châu đi cả đêm đến xem, vừa nãy mới tới, chắc đã bày sẵn rượt thịt ngon lành, mời đại hiệp đến nghỉ chân, có ăn có uống, tất tốt hơn gốc cây này, dù không muốn nhập bang thì mọi người làm quen cũng không tệ.” Xem ra y cũng là người thích kết giao bằng hữu.

“Được.” Thất Sách gật đầu, kỳ thực gã nghe rõ hết những lời khất cái mày rậm nói, thầm nhủ Cái Bang người đông lắm chuyện, nhất định nghe được nhiều chuyện liên quan đến Quân Bảo, với cá tính ngốc nghếch của y, dù sau này gặp nhau, gã hỏi thì y cũng không thể nói năng rõ ràng được, chi bằng nghe người khác thêm mắm dặm muối còn hơn.

Tiểu khất nhi vui mừng, lập tức giới thiệu Thất Sách với hai thủ hạ: “Đúng rồi, đệ tên Trọng Bát, vị huynh đệ mày rậm họ Thường, tên Ngộ Xuân, sức lực hơn người, vị bên trái thích trừng mắt họ Từ tên Đạt, bản lĩnh đánh nhau cũng thuộc hạng nhất, đều là hảo huynh đệ.” Y vỗ vỗ hai vị bằng hữu như môn thần đứng đó, rồi hỏi Thất Sách, “không hiểu đại hiệp xưng hô thế nào?”

Thất Sách vốn định hàm hồ cho qua, nhưng nghĩ đến Quân Bảo liều mạng gây tiếng cho mình, không thể cô phụ hảo ý của y, liền lớn tiếng đáp: “Thái Cực.”

“Thái Cực!” Trọng Bát cả kinh. Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân lập tức bước lên cảnh giới, đề phòng Thất Sách ra tay.

“Chính thị tại hạ.” Thất Sách phủi mông đứng dậy, Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân cả kinh, một người vung quyền, một người múa chưởng lao tới.

Nháy mắt, hai ôn thần lộn một vòng trên không, rớt bịch xuống đất.

“Trời sinh thần lực, khá lắm.” Thất Sách bội phục. Lực tác động càng mạnh thì phản lực càng uy mãnh, hai người này thủ kình không hề có nội lực nhưng lại lộn một vòng trên không, đủ thấy lực khí vốn có kinh người. Gã vừa đá vào huyệt đạo hai người năm dưới đất, tránh để họ tiếp tục động thủ động cước, đồng thời cười thầm, hóa ra Quân Bảo thần thông quảng đại, tạo cho gã được cái danh không nhỏ.

Trọng Bát trấn tĩnh lại ngay, chăm chú quan sát Thất Sách. Y không phải nhân tài tinh thông võ công nhưng trời sinh có đôi mắt biết nhìn người, phân biệt rõ ràng loại người nào thích hợp làm việc nào, vì thế mới nhập bang ba tháng đã thần tốc tăng lên làm đệ tử ba túi, hiện tại chỉ còn chiêu mộ hơn hai trăm người nữa là trở thành đệ tử bốn túi. Nhưng y nhìn kiểu gì cũng không thấy Thất Sách giống với Thái Cực tạo thành chấn động Cái Bang.

“Xem ra thanh danh của ta không ra gì?” Thất Sách cười khổ.

“Thái Cực đại hiệp đồng ý đến bản bang tụ hội, tất là hán tử rộng rãi lỗi lạc, lời đồn đại hiệp có mâu thuẫn với bản bang chỉ là hiểu lầm thôi.” Trọng Bát thở phào, nhận ra chân mày Thất Sách không hề ẩn tàng tâm sự, nếu thay Cái Bang hóa giải một trường phân tranh, thì địa vị của y lại càng vững chắc.

Vốn ngôi miếu đổ này thờ bát tiên, nhưng trong thời loạn, người ta ăn còn không đủ, lấy đâu ra để cúng phụng nữa? Nếu thật sự có thần tiên, tai dân đói lả cũng không e ngại việc đem nấu cháo thần tiên cho no bụng.

Tượng thần mất chân mất tay đổ nghiêng ngả, trong miếu tụ tập mấy trăm khiếu hóa tử, ai nấy bắt rận trên mình để uống rượu, xú khí xung thiên, chưa đến lượt khất cái chạy trốn mà ngay cả cấm vệ quân dưới chân thiên tử cũng lười đến tuần tra. Chỉ có trên cổ tượng Lã Đồng Tân tương đối hoàn chỉnh dính chặt hai bàn chân dán đầy cao da chó. Chủ nhân đôi chân là kẻ hôi thối nhất trong chúng khất cái, đầu tóc cũng bết lại thành một quả cầu xám vì lâu ngày không gội, chính là đầu lĩnh thiên hạ đệ nhất đại bang Triệu Đại Minh.

Triệu Đại Minh chừng ba mươi lăm, thể hình béo ú, trông giống với một khất cái ngốc nghếch chỉ biết ăn uống. Y móc gỉ mũi nhìn Thất Sách rồi búng đi, búng rồi lại móc, chúng khất cái đều im lặng, sợ trúng phải gỉ mũi của bang chủ. Y cứ vậy hồi lâu, đến khi gỉ mũi bị móc hết.

Thất Sách đứng không ổn, ngồi cũng thấy kỳ quái, ra khỏi miếu thì thất lễ, đành nhìn Triệu Đại Minh móc mũi.

“Bang chủ Cái Bang là người hôi thối nhất chăng?” Lâu dần, Thất Sách bị mùi hôi của Triệu Đại Minh khiến cho choáng váng, buột miệng hỏi Trọng Bát. Y ngượng ngập không biết đáp thế nào.

“Thế thì sao? Ngươi thấy hổ tắm bao giờ chưa?” Triệu Đại Minh ơ hờ đáp, với tu vi nội lực của y đương nhiên nghe rõ câu hỏi của Thất Sách.

“Xin lỗi.” Thất Sách ngượng ngập.

“Nhóc con là Đệ bát đồng nhân ở Thiếu Lâm, giữ ải Hầu quyền hả?” Triệu Đại Minh hỏi luôn.

“Đúng.” Thất Sách ủ rũ, Triệu Đại Minh không hề cười.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring